Trong buổi lễ ăn hỏi cách đây 5 năm, tôi đã rất vui vẻ đứng trước gương chỉnh sửa áo dài và mong đợi một tương lai rạng rỡ. Nhưng không ai có thể ngờ rằng, điều tôi đang chờ đợi lại là một sự sỉ nhục không thể tưởng tượng nổi.
Khoảng 9 giờ sáng, gia đình tôi vẫn đang chờ phía nhà trai mang lễ sang để hỏi cưới. Cùng lúc đó, tôi nhận được một tin nhắn từ Minh: “Xin lỗi, anh chưa sẵn sàng để kết hôn với em. Anh cần có thêm thời gian suy ngẫm.” Đọc đến đây, tôi choáng váng, toàn thân run rẩy, nước mắt tuôn rơi không ngừng. Minh, vị hôn phu của tôi, người mà tôi đã yêu thương suốt 4 năm, sao có thể nói những lời này ngay trong ngày trọng đại như vậy?
Lúc này, vì thấy quá giờ mà nhà trai vẫn chưa tới nên bố mẹ tôi mới đi vào phòng hỏi xem bên đó đã đi tới đâu rồi? Tôi dù không muốn nhưng vẫn phải thông báo chuyện này cho bố mẹ biết.
Nghe xong bố mẹ tôi rất tức giận, thậm chí bố tôi còn đập bàn bảo: “Thôi, không cưới xin gì nữa, hay ho gì loại đàn ông đấy mà cưới với xin”. Vậy là ngày vui của tôi bỗng chốc trở thành trò hề, mọi người ai nấy đều xì xào bàn tán.
Những ngày sau đó như một cơn ác mộng đối với tôi. Dù bạn bè và gia đình ở bên an ủi, nhưng tôi vẫn không thể nguôi ngoai nổi, cảm thấy xấu hổ và đau đớn tột cùng. Tôi nghỉ việc và tự giam mình trong nhà, không muốn gặp ai, ngay cả việc ăn uống tôi cũng chẳng thiết nữa. Và rồi sức khỏe của tôi ngày một yếu đi, người tôi gầy gò, mặt lúc cũng xanh xao mệt mỏi.
Mẹ tôi thấy vậy thì rất lo lắng. Một hôm mẹ lên phòng và khuyên nhủ tôi rằng: “Đừng để cậu ta hủy hoại cuộc đời con. Con xứng đáng gặp được người tốt hơn”. Lời nói của mẹ đã làm tôi thức tỉnh và nhận ra bản thân tệ hại đến mức nào. Tôi không muốn mình bị chôn vùi mãi với quá khứ đau buồn nên đã quyết định bắt đầu lại.
Tôi nhanh chóng tìm được một công việc mới. Nhờ sự chăm chỉ và cố gắng, 4 năm sau, tôi đã trở thành quản lý của một công ty truyền thông và làm chủ một cửa hàng thời trang. Khi tôi có sự nghiệp thành công và cuộc sống ổn định thì Minh lại xuất hiện.
Hôm đó tan làm, về tới nhà tôi đã nhìn thấy Minh đứng ở cổng nhà tôi. Minh gọi tên tôi, giọng khàn khàn. Tôi đang hoang mang, không biết phải phản ứng thế nào thì Minh nói: “Anh xin lỗi, trước đây chỉ vì sự nghiệp mà anh làm điều có lỗi với em… Giờ anh đã phá sản rồi, thậm chí mất cả nhà. Anh biết bản thân mình sai rồi”. Tôi thở dài nhìn người đàn ông trước mặt. Anh ta từng là người nhiệt huyết, tràn đầy năng lượng, nhưng bây giờ nhìn anh ta thật khác, ánh mắt đờ đẫn như kẻ vô hồn.
Thấy tôi không nói gì, anh ta liền quỳ xuống, liên tục nhận lỗi về mình, mong tôi tha thứ và cho anh ta một cơ hội để bắt đầu lại. Nhìn bộ dạng đáng thương của anh, cảm xúc trong tôi chợt dâng lên. Có sự tức giận, đau khổ và một chút nhẹ nhõm. Tôi hít một hơi thật sâu rồi bình tĩnh nói: “Cảm ơn anh đã bỏ lại tôi trong ngày cưới. Nếu ngày đó anh không làm như vậy thì có lẽ giờ đây tôi vẫn đang vật lộn trong một cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Chính vì sự rời đi của anh mà tôi mới có cơ hội trở thành phiên bản tốt hơn của mình”.
Lúc này, bố mẹ tôi vì thấy to tiếng bên ngoài nên mới đi ra. Vừa nhìn thấy Minh, bố mẹ tức giận đỏ mặt liền kéo tôi vào nhà, để lại anh ta một mình quỳ ở đó. Đi được vài bước, bố tôi quay lại nói với anh: “Cậu đừng đến làm phiền con gái tôi nữa. Tháng sau con bé sẽ kết hôn và lần này nó đã tìm được người xứng đáng với mình rồi”. Nhìn vẻ mặt bàng hoàng và đau đớn của bạn trai cũ, tôi biết trong lòng anh đang rất hối hận. Nhưng tôi vẫn thẳng lưng, đi theo bố mẹ vào nhà, còn phía sau tôi chỉ là quá khứ mà tôi đã hoàn toàn buông bỏ.
Nhật Hạ