Sau khi kết hôn, tôi muốn ra ngoài sống cho thoải mái, nhưng chồng thương bố mẹ già cô đơn, nên anh không đồng ý ở riêng. Vì vậy, suốt 17 năm qua, gia đình tôi sống chung với bố mẹ chồng.
Khi tôi sinh con, tôi bị mất việc nên ở nhà sinh liền hai đứa và không đi làm gì suốt 8 năm. Một mình chồng gánh vác nuôi 4 miệng ăn, biết anh vất vả đi làm xa vì vợ con nên tôi không bao giờ dám phàn nàn hay kể chuyện mẹ chồng nàng dâu cho anh nghe.
Khi con tôi còn nhỏ, mẹ chồng đã nghỉ hưu nhưng không chăm sóc bọn trẻ mà đi trông con cho chị dâu tôi. Nhờ có mẹ chồng đến ở cùng lo cơm nước con cái nên vợ chồng anh cả kiếm được ngày càng nhiều tiền.
Còn tôi phải ở nhà cơm nước cho bố chồng và các con, công việc nhiều nhưng không bao giờ kêu than với ai nửa câu. Bởi mang chuyện gia đình kể với thiên hạ chỉ làm mọi người chê cười chứ mấy ai hiểu cho.
Sau khi bố chồng mất, sức khỏe mẹ chồng cũng yếu dần, các con của anh cả đã lớn, không cần trông nom nữa nên đẩy bà về cho chúng tôi chăm sóc.
Hiện tại lương mẹ chồng được 14 triệu/tháng, mỗi tháng bà góp với tôi 4 triệu tiền mua thức ăn với điện nước. Với số tiền bà góp như thế cũng đủ chi tiêu sinh hoạt, tôi không có ý kiến gì.
Nhưng hơn nửa năm nay, bà không đi lại được, chỉ quanh quẩn trong phòng và ủy thác cho tôi đi rút tiền. Sức khỏe yếu nhưng về vấn đề tiền nong bà còn minh mẫn lắm, đếm tiền không bao giờ nhầm lẫn.
Sau khi đưa cho tôi tiền chi tiêu sinh hoạt, số tiền còn dư bà bảo tôi mua vàng để tích trữ. Mẹ chồng có tiền nhưng không chịu mua đồ bổ để bồi dưỡng sức khỏe, lúc nào cũng chỉ có suy nghĩ tiết kiệm.
Thế nên tháng nào tôi cũng bớt ra một triệu mua thuốc bổ biếu bà, mong mẹ chồng sống lâu cùng con cháu.
Ngày hôm kia, chị hàng xóm qua chơi, khen số tôi sướng, mẹ chồng lương cao thế, vợ chồng tôi hưởng nhiều lộc lá từ bà. Tôi buồn rầu nói:
“Tuy mẹ em nhiều tiền thế nhưng tiết kiệm lắm, không dám mua sữa hay thuốc bổ mà dùng đâu. Tiền bà tiết kiệm để cho 2 người con trai. Năm trước bà cho vợ chồng anh cả 4 cây vàng, còn vợ chồng em 2 cây. Mẹ chồng em nói anh cả sau này có nghĩa vụ thờ cúng nên được phần nhiều.
Vất vả chăm sóc mẹ chồng, thế mà không được bà coi trọng, em thấy buồn lắm nhưng chẳng dám nói ra vì chỉ làm gia đình mâu thuẫn nhiều hơn”.
Chị hàng xóm nói mẹ chồng có lương phải trả tiền công cho tôi chăm sóc hằng ngày mới đúng. Nếu không trả công thì khi chia tài sản, chúng tôi phải được phần hơn, không thể cào bằng hoặc cho anh cả nhiều hơn được. Chị khuyên tôi nên đòi mẹ chồng trả lương phục vụ.
Tôi đang phân vân, không biết có nên làm theo lời khuyên của chị hàng xóm không nữa?
Dung Nguyễn