Vợ chồng tôi đến với nhau qua mai mối từ bạn bè. Lúc đó, cả 2 đều đang chông chênh sau đổ vỡ tình yêu nên đang rất cô đơn. Đồng cảnh ngộ, chúng tôi chia sẻ và thấu hiểu nhau dễ dàng hơn. Sau một năm tìm hiểu, dù chưa phải là yêu sâu đậm nhưng tôi cảm thấy anh ấy là một người chồng đáng tin tưởng; ngược lại, anh ấy thấy tôi sẽ là một người vợ tốt. Thế là chúng tôi tiến đến hôn nhân.
Sau đám cưới, tôi đã ở cùng gia đình chồng suốt 4 tháng. Bố mẹ chồng rất dễ tính, thân thiện nên tôi chưa bao giờ cảm thấy cô đơn, dù phải sống trong một môi trường mới. Khi tôi mang thai, do công việc cách nhà khá xa nên tôi bị động thai và buộc phải chuyển về căn chung cư mà tôi đã mua từ trước để ở, gần công ty hơn.
Đêm trước khi tôi chuyển đi, mẹ chồng tặng tôi một món quà, đó là 1 lượng vàng. Bà nói rằng bà đã dành dụm được 2 lượng, giờ cho tôi một lượng để có thể thoải mái sử dụng khi cần mua sắm hay khám thai mà không phải lo lắng về tiền bạc. Số còn lại thì bà và bố chồng giữ để phòng thân. Tôi từ chối không chịu nhận, đùa rằng chỉ khi nào vợ chồng tôi không sống với nhau nữa thì bà hãy cho, còn bây giờ chúng tôi đang hạnh phúc, tôi không muốn nhận số vàng đó. Mẹ chồng mỉm cười, nắm tay tôi và dặn phải chăm sóc bản thân thật tốt. Bà còn gọi chồng tôi vào, ân cần nhắc nhở anh phải chăm sóc tôi chu đáo và không được để tôi buồn phiền.
Sinh con, tôi thuê bảo mẫu chăm sóc 3 tháng. Sau đó, cô bảo mẫu vì có việc gia đình nên xin nghỉ, tôi vừa chăm con, vừa lo việc nhà cửa nên đầu bù tóc rối. Chồng phụ tôi vài việc lặt vặt thôi, tối thì anh sang phòng bên cạnh ngủ chứ không giúp tôi trông con. Đêm nào con khóc, tôi cũng vừa bế con vừa pha sữa chứ chồng không bao giờ sang. Tôi gọi thì anh qua với vẻ mặt khó chịu vì bị mất giấc ngủ. Có lẽ, tình cảm vợ chồng tôi đã bị rạn nứt từ lúc đó.
Con tôi được hơn một tuổi, tình hình càng tệ hơn khi chồng tôi ham chơi, ham nhậu nhẹt. Dù cùng đi làm nhưng anh chỉ biết quan tâm đến cảm xúc của mình, mặc kệ vợ tự xoay xở với con nhỏ và những công việc không tên. Chúng tôi cũng không nói chuyện được với nhau nữa, cứ lạnh nhạt như vậy cho đến khi tôi không chịu đựng nổi mà đưa đơn ly hôn cho chồng ký.
Anh ký rồi, tôi gọi điện cho mẹ chồng, khóc một trận với bà cho vơi bớt ấm ức. Ngay chiều hôm sau, mẹ chồng đã đến nhà tôi. Bà mắng cho chồng tôi một trận vuốt mặt không kịp, bắt anh phải giữ con, nấu ăn còn tôi thì đi dạo với bà. 2 tiếng sau, mẹ con tôi về nhà. Chồng tôi đầu xù tóc rối, thấy tôi thì mừng như bắt được vàng.
Mẹ chồng gọi chúng tôi lại, đặt hộp quà lên bàn, bảo cho riêng tôi. Mở ra xem, tôi sửng sốt khi thấy bên trong là một lượng vàng mà trước kia mẹ từng cho tôi. Bà nhắc lại lời nói đùa trước đây tôi từng nói và bảo tôi cứ cầm lấy lượng vàng này. Còn người đàn ông vô tâm (ý nói chồng tôi) thì không xứng nhận được một xu nào hết. Một người chỉ biết đến bản thân mình thì ông bà cũng không dám trông đợi lúc về già nên sau này sẽ bán nhà bán đất, chuyển đến ở với mẹ con tôi. Mẹ cũng khuyên tôi không nên nín nhịn, điều gì không hài lòng về chồng thì phải tâm sự với nhau để đối phương thấu hiểu và thay đổi, có như thế mới giữ được hạnh phúc gia đình. Im lặng chính là giết chết hôn nhân.
Chồng tôi nghe nói thế thì mặt mày xanh như tàu lá chuối. Ngày hôm sau, anh đã đến tòa án xin rút đơn ly hôn. Về nhà còn phụ tôi chăm sóc con và dọn dẹp nhà cửa. Tôi không biết chồng có thật lòng thay đổi không nhưng tôi cảm kích mẹ chồng vô cùng. Nhờ bà mà tôi nhận ra những bài học đúng đắn trong hôn nhân. Mong rằng chồng tôi sẽ thay đổi thật sự, sẽ cùng tôi vun vén hạnh phúc gia đình.
Mỹ Hạnh