Tôi về làm dâu đến nay đã 12 năm. Gia đình nhà tôi nghèo nên tôi có tính tiết kiệm từ bé. Nhà chồng cũng không khá giả, chồng tôi lại có một cô em gái còn đang đi học cấp 1. Hai anh em cách tuổi nhau khá xa.
Tôi về làm dâu được 3 năm mới dám sinh con đầu lòng. Vì kinh tế khó khăn, sợ con sinh ra sẽ thiếu thốn nên vợ chồng chăm chỉ làm ăn tích cóp. Chúng tôi ở cùng bố mẹ chồng nên phải lo phí sinh hoạt, ăn uống cho cả nhà chồng. Bố anh thì thương tật, chỉ có thể ở nhà lo nấu nướng. Mẹ anh thì sức khỏe yếu, khi sinh con gái út – em chồng tôi – thì bị băng huyết từng suýt chết nên giờ chỉ có thể làm mấy việc nhẹ nhàng. Thế nên gánh nặng dồn cả vào vai 2 vợ chồng tôi.
Tôi yêu chồng nên mới quyết định lấy anh, dù khi đó bố mẹ tôi cũng có phần chê gia đình thông gia nghèo, lo tôi sẽ khổ. Nhưng tôi đã quyết sẽ cùng chồng đồng hành vượt qua thử thách.
Tôi làm công nhân nhưng ngoài giờ hành chính thì nhận thêm đủ loại công việc, cùng với chồng, cũng dần ổn định cho gia đình.
Sau khi sinh con đầu lòng, vợ chồng tôi lại kế hoạch hóa, rồi tập trung vào công việc để nuôi 2 đứa con cùng 2 người lớn tuổi. Đến khi em chồng vào đại học, em phải tự đi làm thêm để xoay xở chi phí sinh hoạt, vợ chồng tôi chỉ có thể lo cho em tiền học phí và tiền thuê nhà. 4 năm như vậy, cuối cùng em chồng cũng tốt nghiệp, đi làm nên chúng tôi không phải hỗ trợ nữa. Đến lúc này tôi mới dám sinh con thứ hai.
Khi tôi sinh con, em chồng đến bệnh viện thăm, lúc đó tôi vừa mới được đẩy ra khỏi phòng hậu phẫu (tôi sinh mổ), chồng tôi thì bế con, em chồng thì nâng tôi ngồi dậy, lấy nước ấm cho tôi uống. Xong rồi, em ngồi xuống, dúi vào tay tôi một chiếc phong bì lớn dày cộp. Em bảo: “Em tặng chị và cháu”. Tôi ngạc nhiên mở ra thì thấy rất nhiều tờ 500 ngàn bên trong. Tôi bảo mình không thể nhận nhiều thế. Em chồng dúi lại vào tay tôi và nói: “Đây là tiền lương 3 tháng đầu tiên em đi làm được, em tích cóp tặng chị. Cảm ơn chị đã nuôi em trưởng thành”.
Tôi cay mắt, nước mắt chực trào ra. Tôi bảo 12 năm làm dâu, tôi chưa cho em được đồng nào, việc nuôi em ăn học là trách nhiệm của người làm anh làm chị, tôi không dám kể công. Tiền này tôi chỉ nhận 1 tờ, còn lại trả em để em lo cho cuộc sống tương lai, sau còn lấy chồng sinh con. Thế nhưng em chồng không cầm mà nói đã tặng tôi rồi thì không lấy lại. Em biết nuôi một đứa trẻ rất tốn kém, giờ em đã đi làm, đã kiếm tiền được nên sẽ tự lo cho bản thân, sau này nếu có thêm tiền thì sẽ hỗ trợ tôi chăm sóc các cháu. Chúng tôi là người một nhà, đừng khách sáo với nhau.
Nghe em nói mà tôi không cầm được nước mắt, em là cô gái hiểu chuyện, ngoan ngoãn khiến tôi không thể không yêu thương em hơn. Nhưng giờ cầm hết số tiền em kiếm được trong 3 tháng qua, tôi thấy cũng không tốt lắm. Tôi có nên lựa lúc nào đó trả lại cho em không? Hay cứ nhận tấm lòng của em mà chi tiêu cho các con?
Ngọc Thương